HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI BỘ MÔN CHẠY BỘ

NGÀY SỤP HỐ CHẠY!

Đăng vào 06/04/2021
758 Lượt xem
0 Lưu
Thêm vào mục yêu thích

Là dân tập gym, quơ tạ qua lại, lên xuống là một thú vui mỗi ngày của mình cách đây khoảng 3 năm. Thỉnh thoảng, chán chê tạ lắm, mình mới miễn cưỡng leo lên máy chạy bộ để tìm cảm giác mới, mà chỉ tầm khoảng 15 đến 20 phút là lại “chán phở thèm cơm”. Lần duy nhất mình quất được một lèo 10km là khi mải mê xem “Ơn giời cậu đây rồi” (ráng xem hết mới chịu xuống).

Rồi một anh bạn rủ rê mình đi chạy chung giải Techcombank 2018 cự ly 10km. Vốn bản tính ham vui sẵn có, lại thêm lời dụ dỗ sẽ dẫn đi ăn một bữa hoành tờ tráng, mình đồng ý. Tuy nhiên, mình lại đăng ký 21km, trước sự ngạc nhiên xen lẫn hơi buồn tủi vì bị bỏ rơi bơ vơ một cách bất ngờ từ anh bạn. Lý do đơn giản là, mình đã tự chạy 10km ở phòng gym rồi thì hà cớ gì lại phải bỏ ra gần cả triệu để lại chạy 10km ngoài đường ?! Thế là quất luôn 21km cho đáng đồng tiền bát gạo! Chỉ là 2 lần 10km hoy mà! :D Thiệt là một sự suy nghĩ mang tính chất thực tế ảo tưởng sức mạnh :)) Lúc ấy, mình còn chưa biết khái niệm runner là gì :))

Cái ngày đi lấy BIB, mình hớn hở như lúc đi đăng ký nhập học đại học. Khi ấy mới biết giải này đông người tham gia như quân Nguyên. Bộ race kít đầu tiên trong đời với chiếc áo ba lỗ xịn xò đỏ rực rỡ, thích ơi là thích! 

Ngày diễn ra giải chạy, mình hồi hộp và hào hứng hệt như ngày đầu tiên đi học. Chưa bao giờ mình bật dậy lúc 3h sáng mà tỉnh táo và nôn nao một cách kỳ lạ như vậy. Chuẩn bị hết tư trang một cách tươm tất, xoay qua xoay lại trước gương vài vòng, mình hiên ngang đi mần cái giải chạy đầu tiên trong đời.

Cha mạ ơi! Start Line đông vui hơn trong trí tưởng tượng của mình rất rất nhiều! Cảm giác giống như sắp đi đánh trận thật sự, ai ai cũng hừng hực khí thế. Màn đếm ngược countdown trước khi xuất phát như châm thêm lửa cho cái sự háo hức đang chực chờ bung tỏa ra của tất cả mọi người. 

ĐÙNG! Tiếng súng phát ra một cách quyết đoán! Cả đoàn người ào qua vạch xuất phát như ong vỡ tổ. Mình nhanh chóng hoà lẫn vào đám đông, chạy theo bản năng trong sự phấn khởi ngập tràn. 

Mình băng băng chạy một mình ên, nhìn ngắm tất cả mọi thứ xung quanh với ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn thích thú, như một đứa trẻ đang hồ hởi khám phá thế giới. Thỉnh thoảng đu theo người này người kia, nhóm này nhóm nọ chỉ đơn giản vì màu áo người này mặc đẹp, nhóm kia chạy cùng nhau bước đều tăm tắp, bạn nọ chạy nhanh quá nên muốn vượt qua... Ghé trạm tiếp nước nào cũng ăn chuối và uống nước đầy đủ một cách thong thả. Cứ thế, mình tận hưởng 21km lần đầu tiên một cách khá thoải mái và thích thú đến từng phút giây! 

Tất nhiên, mình không bao giờ quên được cái cảm giác lần đầu tiên trong đời chạy qua vạch Finish Line. Thật sự vỡ oà! Niềm vui chiến thắng và tự hào về bản thân mình. Rồi được người ta đeo cái huy chương vào cổ, cảm giác như mình vừa làm được một điều gì đó ghê gớm lắm! Chời, ghê gớm thiệt mà, có nằm mơ mình cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ chạy được 21km. Cuộc sống đúng là không thể nói trước được điều gì! 

Vâng, rồi chính từ giây phút ấy, từ cái ngày định mệnh ấy, từ khi cái duyên nợ chạy bộ ấy bất ngờ rớt vào đầu mình, mình đã tự nguyện lọt sụp hố chạy 100%. Miễn bàn cãi! Không ngụy biện! Không hối hận! Không đổ thừa abc xyz... 

Như một lẽ tự nhiên, dòng đời đưa đẩy mình dần dần trở thành một runner, rồi một ultra runner lúc nào chẳng biết. Mình chỉ biết là, chạy bộ đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của mình. Mình gần như đã trải qua đầy đủ tất cả những cung bậc cảm xúc trong khi đang chạy. Thậm chí là thời khắc sinh tử! Chạy bộ giúp mình sống một cuộc đời theo cách trọn vẹn nhất trên thế giới tươi đẹp này. <3 ~ 

Chạy bộ ơi, tụi mình thật sự thuộc về nhau, thật đấy! :x 

Đây là khu trao đổi của cư dân mạng, những nội dung trên không đại diện cho lập trường của biji