Tôi trần trụi trải lòng khi chạy bộ

Đăng vào 12/04/2021
772 Lượt xem
2 Lưu
Thêm vào mục yêu thích

  Mình bắt đầu chạy bộ từ khi nào nhỉ? Tôi không nhớ chính xác thời gian cụ thể nhưng tôi có thể dõng dạc tuyên bố mình đã chính thức “khai chân” sau khi đọc cuốn “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của Haruki Murakami lần thứ 2 và trước khi Vòng thi trường “Thanh niên Khoẻ” niên 2017 diễn ra. Với ý nghĩ sẽ thực hiện phần thi chạy xuất sắc và giảm cân (trong sách của mình, Haruki đã có những dòng văn miêu tả về việc ông giảm cân một cách rất hấp dẫn và có vẻ (chỉ có vẻ thôi nhé) dễ dàng), tôi đã bắt đầu chạy bộ… trong nhà mình. Và nhà tôi thì trời hỡi, hành lang nhỏ cực còn chiều dài thì cũng chẳng thực sự dài, cộng với sự ngoằng ngoèo của lối đi lại thì đây đích thực là những rào cản muốn ngăn tôi đi trên con đường lành mạnh. Nhưng tôi đã vẫn làm điều đó: chạy bộ trong nhà trong khoảng vài tuần (trên 2 tuần). Và tôi thích nó.

  Theo như lời kể trên thì chắc là tôi đã bắt đầu mọ mẫm với bộ môn này vào năm 2017, tức là 04 năm trước. Tôi vẫn còn nhớ một phần bình luận trên Youtube mà tôi đã đăng trong một clip về quá trình chạy bộ giảm cân của một người, đại khái là: Tôi đã chạy trước khi tôi xem clip này, lúc đầu tôi 74kg, nhưng sau xxx thời gian, tôi chỉ còn 70kg. Tôi nghĩ một trong những điều quan trọng để không bỏ cuộc ấy là trước khi chuẩn bị đi chạy, bạn đừng nên suy nghĩ về cái gì cả, bởi những suy nghĩ ấy có thể là những lời viện cớ ngăn chân bạn khỏi việc chạy bộ. Tôi đã được khá nhiều lượt Thích cho bình luận đó. Tôi nghĩ tôi đã nêu lên được một mánh khoé nho nhỏ nào đó cho mọi người mà họ cho là hay, có ích và hữu dụng cho họ. Tôi vẫn dùng mánh đó vào hiện tại. Cho tới thời điểm bây giờ, năm 2021, tôi vẫn thường hay có nhiều dòng suy nghĩ từ bỏ ngay khi tắt đồng hồ báo thức dậy để chạy bộ, hay trong lúc khởi động, hoặc những lúc trên đường chạy v.v. Những suy nghĩ từ bỏ luôn thường trực trong đầu tôi và chúng lại không chịu từ bỏ tôi bao giờ. Bây giờ tôi lại nghĩ có khi nào do cấu tạo não bộ tôi nó như thế nên tôi mới khó thành công hay đơn giản là thành tài và là một cá nhân có trách nhiệm. Nhưng nghĩ và nói như vậy thì có chăng là quá thiếu trách nhiệm và viện cớ cho chính bản thân lười nhác, thiếu kiên trì của mình. 

Những ngày đầu đến với chạy bộ, tôi đã không trụ nổi 3 phút (tôi không nhớ cụ thể mấy phút đâu nhưng tôi nhớ tôi đã bắt đầu ở con số dưới 5 phút) chạy không ngừng nghỉ. Tôi đã yếu đến mức như thế. Mặc dù có thể bạn cũng hình dung được từ miêu tả của tôi ở trên, tôi tập chạy trong nhà. Vậy nên tôi sẽ không thể chạy liền mạch được mà sẽ ngắt quãng ra khi gặp góc tường và tự quay đầu lại chạy một vòng lặp tiếp. Ở mỗi lần “đụng tường”, tôi sẽ mất một vài giây để chuyển mình quay lại hành lang vừa chạy qua. Hãy xem một vài giây đó là quãng thời gian nghỉ ngơi không chủ đích của tôi, vậy mà tôi còn không chạy nổi 3 phút không nghỉ. Hồi đó cùi thật!

Những ký ức hiện giờ của tôi về trải nghiệm chạy bộ trong nhà lúc trước thật… kinh hoàng, mặc dù tôi rất biết ơn bản thân lúc ấy đã bắt đầu hành trình thiền định này. Việc chạy không ngừng nghỉ quả là một cực hình với tôi. Thứ nhất, vì tôi đã quá quan tâm đến thời gian chạy, tôi quan tâm vào con số chạy và việc quá quan tâm vào con số ấy trên điện thoại đã dẫn đến việc tâm lý không vui vẻ lắm trong lúc chạy. Thứ hai, tôi nghĩ đây là lý do lớn nhất đã dẫn đến sự kinh sợ chạy bộ của tôi lúc bấy giờ, đó là tôi đã chạy sai cách: từ tốc độ, cách chạy (cần kết hợp chạy và đi bộ lúc mới bắt đầu), dáng chạy đến cách thở. Tôi đã làm sai mọi thứ. Tôi đã ngây ngô tin lời Haruki quá (tôi không nhớ mình có thật sự chỉ nghe theo lời Haruki về việc chỉ cần xỏ đôi giày vào và chạy hay không, nếu không thì tôi thật sự xin lỗi ông lắm), hay tôi đã tự mình ngây ngô không chịu tìm hiểu trước rồi mới làm. Nếu thật sự phải nghĩ về điều này, tôi nghĩ vế thứ hai là phần đúng hơn, bởi tính cách không bao giờ tìm hiểu sâu rộng về một vấn đề nào đó là nét đặc trưng của con người tôi.

  Trong khoảng 1-2 tuần đầu đó, tôi đã tập chạy bằng cách nâng cao số phút chạy không nghỉ lên từ từ từng ngày: ban đầu là 3 phút (tôi nhớ là vậy), sau đó lên 5 rồi 6, 7 và trên 10 phút. Lúc đó tôi cảm thấy rất vui, mặc dù cảm giác lúc chạy chẳng tuyệt vời như cảm xúc tôi luôn thấy khi chạy hiện tại. Chắc có thể do không gian chạy lúc đó, hoặc do tôi quá chăm chú xem điện thoại đang đếm đến phút thứ mấy, cũng có thể do tôi chạy sai cách mà cơ thể cảm thấy mệt hơn. Tôi chả biết nữa, lúc đó và bây giờ cũng vậy. Nhưng tôi vẫn mừng vì mình đã bắt đầu những bước nhỏ như thế, mặc dù nó không trực tiếp tạo nên thành tích của tôi ngày hôm nay nhưng nó đã phần nào tạo nên tôi của ngày hôm nay. Tôi cảm thấy vui khi chạy! Thế cũng là đủ rồi.


  

Đây là khu trao đổi của cư dân mạng, những nội dung trên không đại diện cho lập trường của biji