SƠN KIM THỦ ĐỨC HALF MARATHON

Bạt mạng chạy 21K trong đời

Đăng vào 09/01/2024
52 Lượt xem
0 Lưu
Thêm vào mục yêu thích

Trong kỷ nguyên AI nơi tôi sinh sống, tôi với vốn sống mà nếu mang lên cân cũng đủ "200 lạng thịt" - luôn tồn tại trong đầu một chấp niệm "đã sống ở nhân gian trong kiếp làm người, thì nên làm gì đó khác đi, làm gì cũng được, miễn khác". Đó là 01 suy nghĩ của kẻ ngông cuồng, tự mãn, ảo tưởng về chính bản thân. Vâng, đúng vậy. Tôi đã ảo tưởng về chính mình trong suốt bấy lâu. Tôi như con thiêu thân thiêu cháy hết tất cả thông suốt, khôn ngoan mà ông trời đã ban cho con người-đó là "não hay còn gọi là tư duy, suy nghĩ".

Như bao người, tôi cũng là 01 nhân viên văn phòng, đi làm công ăn lương, cặm cụi sống, cặm cụi chơi, cặm cụi du lịch, cặm cụi shopping. Trong suốt quảng thanh xuân, cuộc đời trôi qua mà nếu tôi tua lại tui thấy nó không có gì chán, cũng vui, cũng màu mè, cũng lồng lộn, cũng ấn tượng quá trời quá đất. Hình dung thì nó cũng miễn chê, ít nhất là chỉ mình tôi thấy như vậy.

Thời gian xoay vần, tôi có cơ duyên được biết 01 lĩnh vực "chạy bộ mà mình phải trả tiền". Bạn sẽ thắc mắc,  "khái niệm gì mà từ lạ kì cho đến lạ vậy ta", có phải không! Những con người nơi chốn văn phòng, thường nghĩ: chạy bộ chỉ có tuyển thủ quốc gia, thì người ta phải trả tiền lương mình nữa chứ, tại sao mình chạy bộ mà phải trả tiền, phải tuyển thủ, vận động viên Olympic hay Asian game gì đâu ta ơi. Nó không hề ngô nghê, cho đến khi bạn dấn chân vô, bước 01 chân vô cửa, của công nghiệp không khói "Thương mại chạy bộ", hay "Thương mại Thể thao". Đơn giản dễ hiểu, khỏi dông dài, bạn bỏ tiền ra để trải nghiệm như 01 vận động viên, tuyển thủ thi đấu. Dĩ nhiên rồi nhỉ, bởi vậy mới gọi nó là "Thương mại".

Để tua nhanh tới bối cảnh, vì tôi càng nói nhiều, bạn càng thấy tôi ít hấp dẫn,  lê thê, và bạn sẽ bỏ rơi tôi ngay tới câu tới mà thôi. Chuyện là, trong một ngày có con nắng lung linh, tôi đã thấy giải chạy "Sơn Kim Thủ Đức Marathon" diễn ra vào sáng Chủ Nhật, ngày 03/09/2023, tại Metropole Thủ Thiêm. Và tên tôi có trong danh sách những Vận động viên chạy 21 Km của giải. 

Trước giải chạy, tôi được chị bạn và anh bạn Pacer dặn dò, hướng dẫn y như ba má dặn con đi thi "Viết văn cấp quốc gia" - kiểu như không phải tối quan trọng nhưng vẫn nên làm được. Họ bảo tôi có 3 tuần, nên chạy 3km, 5km, 10km từ short run cho đến long run cho mỗi buổi tập luyện. Tôi đồng ý. Và bạn biết, trong 3 tuần đó, tôi nào có tập luyện gì đâu. Chỉ còn 3 ngày là tới sự kiện. Bạn biết tôi nghĩ gì không. Tôi thong dong làm 01 phép toán: Nếu cut off time là 4 tiếng, mà chặng đua là 21km, mục tiêu lớn nhất là: không bị DID NOT FINISH. Tôi nghĩ 21km mà chia đều cho 4 thì bằng 5,25 km. Tuy vậy, làm gì cũng phải trừ hao rủi ro đuối sức, nên tôi tính 21km chia cho 3 giờ (dự bị 01 giờ đi xải lai xải lai hết nổi) thì tức là mỗi 60 phút tôi phải chạy hay đi bộ hay bò, lăn, lê, cũng phải được từ 6-7 km. Nghĩ là làm, nói phải tuân thủ. 

Action!

Race day diễn ra, tôi đến tham dự xuất phát cho 21km muộn hơn bàn dân thiên hạ 30 phút. Tôi đã xuất phát cùng các chiến binh chạy 10km. Các thủy thủ 21km đã dong ghe ra biển mất rồi. Tôi đã tự đặt mình vào sự rủi ro DID NOT FINISH khi thời gian cut off time tôi chỉ có 3,5 giờ, gặp cho một con chưa bao giờ chạy long run, đến cả chạy 01 buổi 3KM cũng phải ngồi xuống thở như bé cún, hơi rén đấy nhé. 

Nhưng "ồ sao vậy, lỡ phóng lao theo lao, chịu thì chơi, chơi thì tới". Thế là tôi điều chỉnh tâm thái, tôi biết mình phải nghiêm túc thực hiện 6-7km/ 1 giờ thì tôi sẽ đạt mục tiêu. 

Ban đầu, phong cảnh đường phố, ồ hữu tình ghê ta, có dòng sông trôi lờ đờ lững đững này, có anh trai quá handsome body đẹp chạy qua này, dần dần bao con người chạy qua "cuộc đời tôi". Chết, tôi tỉnh cơn lãng đãng, tôi phải chạy đúng 6-7km/ 60 phút cơ mà, nhìn đồng hồ đã điểm qua 1 tiếng hơn, và tốc độ pace trên strava thể hiện là 9-9,5km/h. May thay, tôi đạt được cũng gần 7KM cho chặng 1 giờ đầu tiên như đúng cái kế hoạch. Và bạn biết không, tôi bèn nhận thức rằng có 01 vấn đề khác xuất hiện là: Thời gian đầu của quãng chạy, tôi còn trẻ khỏe, thanh xuân, năng lượng, chưa bị đuối". Pace 9,5km cũng quả là vừa chạy vừa đi bộ cực nhanh - mà còn thấy "quá trời nỗ lực". Thế thì phải duy trì pace 10km và có những bước chạy để vẫn đúng chạy thêm được 6-7km trong 01 giờ. 

Và cứ là a, b,c,d....năm tháng trôi qua như mộng, ý tôi muốn nói là sao lúc này tôi thấy mọi thứ nó cứ miên man, lê thê, chậm chạp,...tôi biết mình đã tới chặng đuối của đời người. Não tôi buộc ra lệnh cho toàn cơ thể, chân tay, tim, gan, phèo, phổi. lá lách,....buộc phải tuân thủ "01 giờ là phải chạy được ít nhất 6 cây". 

Bạn biết đó, lúc đó bạn có thể hiểu được câu chuyện ngụ ngôn ngày xưa "Chân, tay, miệng" có thể đàm thoại với nhau. Chính lúc này, bạn nghe rõ bản thân, cơ thể, nội tạng mình nhất, bạn thấy rõ "não đúng là tổng tư lệnh thép" ra lệnh và chỉ huy tất cả cho tay, chân, miệng, tim,....Tôi nghe não dõng dạc hô vang, rầm rầm "tim không đập nhanh, cố gắng nhé, đừng trụy gì cả", "tay, chân ơi, mấy người bị cóng rồi sao, đơ hết rồi à, xải ra, bóp bóp đi nào, đừng lơi lỏng, buông mình"....Tôi nghe rõ những câu nói đó văng vẳng trên vành tai, truyền xuống từng tế bào, qua, tay, chân, tim.....và tôi ý thức được, MỘT TRẢI NGHIỆM CHẾT CỨNG "toàn cơ thể tôi đứng im thật rồi". Chết, làm sao đây, DID NOT FINISH rồi, đó là từ cây số 15, trên cây cầu gì gì ấy. chân tay dường như không còn cảm giác, đi kèm sự khó chịu, tê cứng, rần rần. Nhưng đúng là, bạn sẽ hiểu được "có những cái chết mà người ta hay bảo chết đi sống lại là thực, đó là nhờ ý chí thúc giục, khát khao, quá mạnh" Khi não tiếp tục ra lệnh, thì cũng là lúc cơ quan, toàn cơ thể cố gắng làm theo dù tôi hiểu "tội nghiệp chúng, có lẽ chúng đã chịu nhiều tổn thương, nhưng cố gắng trên mặt trận này, sống sót, ghăm lá cờ ở mặt trăng thì mới chịu buông". Và cứ thế, tất cả lúc đó, bạn chỉ thấy chỉ có "lý trí" mới giúp bạn sinh tồn, bạn có thể mơ hồ nói con tim, nhưng thưa bạn, con tim cũng đã chết dần lúc nào rồi, nó cũng đang cố sống sót nhờ vào sự mạnh mẽ, quyết liệt của não, hoặc bạn có thể gọi đó là "ý chí".

Và cuộc đời đã sang trang trong nháy mắt, khi ô kìa kìa, kia chả phải bảng "800m","700m"...."400m",.."200m"...vả rồi chỉ còn vài bước nhảy cò cò của con nít thôi, tôi biết mình đã "sinh tồn trong cuộc chiến "squid game". Và đúng là tôi đã nhận được áo FINISHER và huy chương của vận động viên hoàn thành cự ly 21km trong 3 giờ 40 phút. Đúng là tôi quá bạt mạng khi chọn đăng ký 21km này phải không.

Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ thấy người khác đưa ra những lời khuyên, những kết luận, nhưng tôi chỉ đơn giản là kể lại câu chuyện cảm xúc mà mình đã kinh qua như thế nào trong chặng đua khá là liều lĩnh ấy. Nó là 01 thách thức, một liều giúp tôi thấy cuộc sống, đôi khi chinh phục được một danh tiếng hay mua một căn nhà ngoại ô, hay được 01 tấm chồng đại gia, thì có phải bạn vẽ ra 01 mục tiêu "LẦN ĐẦU ĐÃ FINISH được 21km cho 01 người vô cùng a ma tơ, tưng tửng"...từng bước nhỏ, bạn đạt được mục tiêu vô cùng thực, nó sẽ giúp tăng adrenaline men cháy, đủ để bạn có thể biết được đâu là những ước mơ vừa tầm với, và thực hiện nó nên như thế nào.

Những tháng ngày đầu 2024, khi tôi ngồi hồi tưởng lại, cũng là lúc tôi bắt đầu 2024.

Đây là khu trao đổi của cư dân mạng, những nội dung trên không đại diện cho lập trường của biji